Ta thường nghĩ ngợi hướng về ai
Để tiếc điều chi mãi vọng dài
Nghĩa sáng tình sâu còn tỏ lại
Ân dày đức rộng chẳng mờ phai
Đừng chôn kỷ niệm cài trên mái
Hãy nhớ nhân đời trải tận mai
Nối những bờ vui dù tệ ải
Cùng nhau giữ trọn nét trang đài.
Đông về thổn thức gọi hồn ai
Để nỗi buồn riêng đập ngắn dài
Cái nghĩa trong đời sao phải ngại
Ân tình cuộc sống chẳng hề phai
Âu sầu gợi nhớ người biên ải
Vội vã rồi thương kẻ cách mai
Kỷ niệm giờ đây còn chữ ái
Cho lòng quạnh quẽ guốc trang đài!
Lạnh lẽo đêm về nhớ bóng ai
Tim đau ủ rũ suốt canh dài
Mong chờ một kiếp nào đâu ngại
Quyến luyến trong lòng chẳng có phai
Ánh nguyệt già nua lùa chốn ải
Sương mù tuyết phủ sớm ban mai
Cành cây rụng lá hồn tê tái
Gió giật ao sen vỡ hết đài
Thơ này mạn phép gửi cho ai,
Mộng tưởng đời như một kiếp dài.
Kẻ cứ luôn tìm duyên chẳng nhạt,
Người thì mãi kiếm phận đừng phai.
Hơi tàn chợt lịm trong đêm trúc,
Sức cạn đâu còn chuyện sớm mai.
Nếu biết hồi quy nơi Tịnh Độ
May ra vẫn kịp đến liên đài.
Viên Trí
17:09 - 18/06/2015
BÌNH LUẬN CỦA THÀNH VIÊN
Chưa có bình luận
Tham gia họa
Bạn cần đăng nhập tài khoản để tham gia họa thơ!
Tin ngắn: Vui lòng xem quảng cáo và theo dõi (subscribe) để ủng hộ trang.
Xin bạn vui lòng đánh giá bài thơ sau để cổ vũ tinh thần bạn thơ