Ta buồn muốn hỏi hỡi trời mây
Ngọc thể làm sao mãi héo gầy
Nẻo đã tìm duyên về miệt ấy
Đâu còn kiếm nghĩa trở vào đây
Âm thầm vứt bỏ câu thề vậy
Sẽ phải rời xa ước nguyện vầy
Bởi Mộng cùng nhau thì hết đẫy
Nhìn qua kỷ niệm thấy rơi đầy
Nđt, bát vận đồng âm