ĐẠI trắng co mình khẽ thở than
HỒNG non lặng lẽ nhớ trăng tàn
Lơ là CÚC nhỏ tình sung mãn
Ngán ngẩm MAI già phận đã tan
Bãi nẻ rời SEN thù nắng hạn
Đồng khô bỏ SÚNG đợi mưa tràn
Trông QUỲNH nhạt nhẽo thì thêm nản
Để MỠ phai mờ thấu dạ chan
Nđt, tập danh hoa