Lần theo bến cũ bóng tươi dần
Vẫn biết quê mình đượm nét xuân
Nhớ mãi khi đi đồng cạn kiệt
Thương hoài lúc đến bãi khô hanh
Dòng sông, rú Đất ôm tình bạn
Mạch suối sơn Thành níu cảnh lân
Kỉ niệm bao đời vì nghĩa lớn
Giờ đây ngoảnh lại rạng muôn phần.
(Họa bài:Nỗi nhớ của Phan thị Thanh Minh)