Bởi tại làm thơ sém cả nồi
Cam lòng phải nhận trách mình tôi
Vờ rên giả bệnh đâu chùn bước
Dợm liếc nhìn nhanh chẳng dám ngồi
Lật úp xoong đồng xem cháy nửa
Khua vào đáy chậu nứt thành đôi
Vừa vô lối ngõ mong đường chạy
Bủn rủn chân tay khổ thật rồi
Xướng