Đông về quạnh quẽ tủi nguồn cơn
Gió bão làm ta giận nổi hờn
Đã bởi đơn phần nên hết mượt
Cay vì hẩm phận khiến gầy hơn
Niềm lo mãi ngóng thêm rầu mỏi
Nỗi đón hoài xa trở lạnh chờn
Nhớ thuở bên cùng ân nghĩa nặng
Nay đành cách biệt chẳng màu sơn
Gió bão làm ta giận nổi hờn
Đã bởi đơn phần nên hết mượt
Cay vì hẩm phận khiến gầy hơn
Niềm lo mãi ngóng thêm rầu mỏi
Nỗi đón hoài xa trở lạnh chờn
Nhớ thuở bên cùng ân nghĩa nặng
Nay đành cách biệt chẳng màu sơn