Đông về để những hạt sầu gieo
Ngắm đỉnh dừng chân bỗng ngại trèo
Bạn cũ nơi nào sao chả thấy?
Lưng còng của ấy cũng dần teo
Ô kìa! Cụ Giáo đâu còn khỏe
Lạ nhỉ! Nhà Thơ vẫn cứ nghèo
Phớt tỉnh nhiều hoa mời õng ẹo
Riêng bầu rượu bổ nhớ hằng đeo.
Ngắm đỉnh dừng chân bỗng ngại trèo
Bạn cũ nơi nào sao chả thấy?
Lưng còng của ấy cũng dần teo
Ô kìa! Cụ Giáo đâu còn khỏe
Lạ nhỉ! Nhà Thơ vẫn cứ nghèo
Phớt tỉnh nhiều hoa mời õng ẹo
Riêng bầu rượu bổ nhớ hằng đeo.