Tiết chuyển thu tàn giá lạnh rơi
Trần gian thảm hoạ gánh bao đời
Nơi này đất lở người đâu đợi
Chốn nọ mưa dầm trẻ phải bơi
Nỗi nhớ lòng đau buồn chẳng vợi
Niềm thương dạ buốt nạn chưa rời
Đồng tâm hiệp lực tình luôn khởi
Giúp đỡ muôn nhà trí mãi khơi.
(Nđt, Bvđâ)
Đông về lạnh lẽo lá vàng rơi
Lũ lụt tràn qua khốn khổ đời
Lặng lẽ bao nhà mang thóc gởi
Âu sầu mấy lão thả thuyền bơi
Người đau thể xác nghe vời vợi
Kẻ quặn buồng tim muốn rã rời
Xót cảnh chia bùi tâm mãi gợi
Nao lòng sẻ ngọt nghĩa tình khơi
Lũ lụt tràn qua khốn khổ đời
Lặng lẽ bao nhà mang thóc gởi
Âu sầu mấy lão thả thuyền bơi
Người đau thể xác nghe vời vợi
Kẻ quặn buồng tim muốn rã rời
Xót cảnh chia bùi tâm mãi gợi
Nao lòng sẻ ngọt nghĩa tình khơi