Nghĩ ngợi bên làng thấy cảnh rơi
Làm tim nghẹn đắng nỏ nên lời
Ông trời chẳng thấu dân buồn hỡi
Nguyệt lão đâu cần kẻ chán ơi
Bởi bão quay hoài ta xót mộng
Rồi mưa cuộn mãi hẳn đau đời
Bao lần quẩn trí lo từng bữa
Rõ nợ gian trần thở hết hơi
Làm tim nghẹn đắng nỏ nên lời
Ông trời chẳng thấu dân buồn hỡi
Nguyệt lão đâu cần kẻ chán ơi
Bởi bão quay hoài ta xót mộng
Rồi mưa cuộn mãi hẳn đau đời
Bao lần quẩn trí lo từng bữa
Rõ nợ gian trần thở hết hơi