Tại nghĩ hơi nhiều hoá thẩn thơ
Cuồng yêu đến dại chẳng ai ngờ
Đưa hình lại đổi muôn ngày nhớ
Tiễn bóng qua đòi vạn buổi mơ
Bởi vẫn vương tình nên mượn sớ
Rồi luôn vướng phận phải xem bờ
Trăm ngàn nỗi khổ càng không sợ
Có được ân nồng bỗng ngẩn ngơ
Cuồng yêu đến dại chẳng ai ngờ
Đưa hình lại đổi muôn ngày nhớ
Tiễn bóng qua đòi vạn buổi mơ
Bởi vẫn vương tình nên mượn sớ
Rồi luôn vướng phận phải xem bờ
Trăm ngàn nỗi khổ càng không sợ
Có được ân nồng bỗng ngẩn ngơ