Cũng tự lâu rồi vẫn trụ đây
Con thơ ấp ủ nghĩa chưa đầy
Rừng sâu độc cảnh đìu hiu thế
Núi thẳm đơn lòng quạnh quẽ thay!
Bởi phận … người đi không thể níu
Vì chồng … kẻ ở phải đành xây
Thân em hoá đá còn lưu lại
Một khối tình đau trĩu nặng này.
(Đáp tạ bài Nàng Tô Thị của thi hữu Dung nguyên)