Thu về gợi nhớ cảnh rồng lân
Rộn rã đường quê biết mấy lần
Lũ trẻ xinh tươi cười toét miệng
Ông già móm mém chạy bong gân
Dềnh dang Nở đấy phô thây kệ
Lẳng lặng Phèo đây tỏ bất cần
Trống giục chuông khua ầm xóm phố
U hoài một thuở… những bàn chân.
(Họa thơ Lí Lắc)