Thơ đang nối mạch cớ sao ngừng
Chắc hẳn tâm hồn thấy dửng dưng
Thiết tưởng tầm nhìn còn giới hạn
Cho nên cách nghĩ mới ngang chừng
Đường đời chật vật luôn nghiêng ngó
Số phận gian truân chớ vội mừng
Cứ để bâng khuâng cùng tiếp diễn
Lời vàng ý ngọc ủ sau lưng.
( Họa bài "Rưng rưng sầu nhớ" của T phạm )