Niềm riêng uất nghẹn mãi cao chồng
Đã hết sao còn vẫn khóc trông
Cảnh hạ nhòa duyên nào tiếc nắng
Màu thu nhạt nghĩa bận chi lòng
Tình yêu trả lại quên bờ bến
Cuộc sống xa rời bỏ nhánh sông
Nhặt bóng thời gian vùi ảo tưởng
Gương soi sắc nhợt lệ tuôn dòng
Liên hoàn