Ctđ. Nđt
Sao lòng thoảng thốt chợt làn mưa
Có phải nàng mây dỗi giận bừa
Phượng vĩ hoa đầy bên cánh cổng
Con đường gió nhẹ giữa trời trưa
Tình sâu nghĩa thắm còn thương nặng
Trải nụ tìm hương bỗng nhớ thừa
Lỡ mộng xa rồi đâu buổi ấy
Chăng là đã vội cất lời đưa
Có phải nàng mây dỗi giận bừa
Phượng vĩ hoa đầy bên cánh cổng
Con đường gió nhẹ giữa trời trưa
Tình sâu nghĩa thắm còn thương nặng
Trải nụ tìm hương bỗng nhớ thừa
Lỡ mộng xa rồi đâu buổi ấy
Chăng là đã vội cất lời đưa