Chẳng vẹn câu thề đã tách đôi
Người ta vội vã bỏ lên đồi
Duyên đành đứt đoạn nên hồn rã
Phận lỡ vương cùng bởi lối trôi
Ngỡ vọng tình đây cầu đủ ấm
Ngờ đâu nghĩa nọ tưởng ngon bồi
Tim chừ quạnh quẽ ngày đông tới
Mỗi một tôi rầu đếm cảnh côi
Người ta vội vã bỏ lên đồi
Duyên đành đứt đoạn nên hồn rã
Phận lỡ vương cùng bởi lối trôi
Ngỡ vọng tình đây cầu đủ ấm
Ngờ đâu nghĩa nọ tưởng ngon bồi
Tim chừ quạnh quẽ ngày đông tới
Mỗi một tôi rầu đếm cảnh côi