Duyên tình chớm nở đã lìa đôi
Có trách ông Tơ chuyện cũng rồi
Những tưởng chiều mưa thành gắn bó
Nào ngờ buổi nắng lại chia phôi
Bâng khuâng hộp tím đành buông vậy
Lặng lẽ trang hồng phải khép thôi
Bởi thế vì thời nên lỡ phận
Làm sao “bạt núi với san đồi…”
Họa thơ Phương Nguyên