Mỗi buổi xa nàng đúng lập đông
Làm cho bão giận cứ chen lồng
Anh ngồi tựa cửa lòng mơ ngóng
Mẹ dõi sân nhà trí tưởng trông
Thuở cũ hai mình say đượm thắm
Ngày xưa một nghĩa gối duyên hồng
Đâu ngờ nổi ức nào quên được
Mãi để con thuyền lạc lối sông
Làm cho bão giận cứ chen lồng
Anh ngồi tựa cửa lòng mơ ngóng
Mẹ dõi sân nhà trí tưởng trông
Thuở cũ hai mình say đượm thắm
Ngày xưa một nghĩa gối duyên hồng
Đâu ngờ nổi ức nào quên được
Mãi để con thuyền lạc lối sông