Mây quần trắng xõa cả hồn tôi
Đếm mảnh buồng tim nghẹn chỗ ngồi
Bởi thấy bên đời xưa quạnh quẽ
Nên buồn kỷ niệm cũ mồ côi
Sầu ơi chạnh nghĩ nhiều năm trước
Buốt hỡi thầm mong một thuở bồi
Ảm đạm khung trời luôn trĩu dáng
Khi người thiếu phụ chẳng hề nguôi
Đếm mảnh buồng tim nghẹn chỗ ngồi
Bởi thấy bên đời xưa quạnh quẽ
Nên buồn kỷ niệm cũ mồ côi
Sầu ơi chạnh nghĩ nhiều năm trước
Buốt hỡi thầm mong một thuở bồi
Ảm đạm khung trời luôn trĩu dáng
Khi người thiếu phụ chẳng hề nguôi