Người đi tới nẻo tận chân trời
Chạnh nghĩ xao lòng chốn biển khơi
Mái đẩy thuyền trôi sầu lặng lẽ
Chèo qua bến lở dạt tơi bời
Đêm tàn mộng vỡ vì không ngủ
Sớm nặng u buồn nỗi khổ rơi
Thả ánh trăng vàng bên cõi hạ
Tình xưa lỡ hẹn phải thương đời!
(Ngũ độ thanh)