Gốc phượng già xuyên màu cánh cổng
Sân trường cũ, vắng người trong mộng
Nhìn hoa, nhạt nhẽo cảnh hương nồng
Ngó nhụy buồn đau nhành tuyết hổng
Bạn hữu không còn vướng mảnh đông
Thầy cô chẳng thiết nương mành động
Tình duyên hụt hẫng giọt sương bồng
Bóng nguyệt khơi lòng phai tiếng trống
