Chợt nhớ hôm nao dưới rặng dừa
Dù trời nóng nực giữa ban trưa
Ru êm ánh mắt tâm nào lặng
Vuốt nhẹ làn mây chí chẳng bừa
Phận bạc nhà nghèo đau gió bão
Ao tù nước bẩn khổ sương mưa
Thiên duyên gặp gỡ mang hoài mộng
Ngoại sáu mươi năm cứ tưởng vừa.
Họa bài Hò Hẹn của Phương Nguyên