Tình yêu đã hết khổ muôn bề
Mãi hận sao mình bị bỏ mê
Giận dỗi rầy la nào đếm xỉa
Hờn ghen đánh đập có đâu nề
Ngày đêm giáp mặt không thèm hỏi
Sớm tối nhìn nhau chẳng muốn kề
Trách phận than thân sao số hẩm
Vơ nhầm phải hủi rõ buồn ghê.
(Nđt, bát láy)
Tình yêu đẹp đẽ thoả đôi bề
Ấp ủ bao ngày dạ vẫn mê
Dẫu có bơ phờ thân chẳng ngại
Dù cho vất vả mệnh không nề
Êm đềm chữ phúc đời vương mộng
Nhẹ nhõm lời ân má thoảng kề
Buổi ước ghì sâu tròn trịa mãi
Câu nguyền khắc trọn vững vàng ghê
Ấp ủ bao ngày dạ vẫn mê
Dẫu có bơ phờ thân chẳng ngại
Dù cho vất vả mệnh không nề
Êm đềm chữ phúc đời vương mộng
Nhẹ nhõm lời ân má thoảng kề
Buổi ước ghì sâu tròn trịa mãi
Câu nguyền khắc trọn vững vàng ghê