Thấy cả vầng trăng cũng mịt mờ
Nên vừa khởi hứng được bài thơ
Đau tằm vạn thuở còn ươm kén
Khóc nhện muôn đời vẫn nhả tơ
Kẻ lạ hờn sao rồi mãi ngóng
Người xưa giận cứ để luôn chờ
Mùa xuân lỗi hẹn vào năm ấy
Một lão mai già đứng ngẩn ngơ
(ntd-mltn 1161)