Nđt
Đêm buồn quạnh quẽ thả sầu rơi
Chẳng ngại mình ta giữa đất trời
Hỏi ngẫm ngàn thương rồi có vợi
Nên màng vạn nhớ cũng nào vơi
Hoài trông vẹn cả mùa xuân mới
Mãi ngóng tròn đâu buổi hạ ngời
Những xả nguồn mưa về bến đợi
Đau tràn Khóe lệ bỗng trùng khơi
Chẳng ngại mình ta giữa đất trời
Hỏi ngẫm ngàn thương rồi có vợi
Nên màng vạn nhớ cũng nào vơi
Hoài trông vẹn cả mùa xuân mới
Mãi ngóng tròn đâu buổi hạ ngời
Những xả nguồn mưa về bến đợi
Đau tràn Khóe lệ bỗng trùng khơi
Có mượn ý thơ của một bài thơ ngũ ngôn bát cú từ bạn thơ trên trang