Đêm buồn giá lạnh giữa trời sương
Tĩnh lặng từng canh buốt nẻo đường
Quạnh quẽ mình ai đà phủ hướng
Âu sầu một bóng đã mờ gương
Mơ hoài thuở ấy đâu cần ngượng
Mộng mãi giờ đây cứ chẳng lường
Ái nghĩa xa rồi không được hưởng
Hoa tàn nhụy rã hết nồng hương
Tĩnh lặng từng canh buốt nẻo đường
Quạnh quẽ mình ai đà phủ hướng
Âu sầu một bóng đã mờ gương
Mơ hoài thuở ấy đâu cần ngượng
Mộng mãi giờ đây cứ chẳng lường
Ái nghĩa xa rồi không được hưởng
Hoa tàn nhụy rã hết nồng hương