Ngọn bút canh trường cứ nẩy thơ
Niềm riêng trỗi dậy mắt sương mờ
Hồn vương cõi ấy thôi đành nợ
Dạ vướng nơi này phải kết mơ
Nỗi trước mong quên tình đã lỡ
Điều nay lại nhớ phận đang chờ
Gia đình hạnh phúc vui chồng vợ
Lấy sự nồng nàn đuổi ngẩn ngơ.
buixuanphuong09
21:22 - 19/11/2020