Đông về giá lạnh phủ bờ vai
Cõi khổ người qua mấy rộng dài
Lỗi phận sương buồn vây bủa mắt
Đau lòng tiếng bạc dỗ dành tai
Mi sầu lặng lẽ hoang tàn cảnh
Cỏ biếc đìu hiu quạnh quẽ hài
Trĩu nặng hồn muôn vàn xúc cảm
Thương vùng kỷ niệm đã nhàu phai
(Nđt)