Gió lạnh ngày đông đã phủ luồn
Đau sầu kỷ niệm cứ ngầm tuôn
Tình ta mãi khổ là ô thước
Nghĩa nhạn càng thương bởi thác nguồn
Vỡ lở tàn yêu hồn gợn sóng
Xuôi miền quá vãng lệ trào khuôn
Vì sương lỡ đậu lên vành mắt
Chớ bảo mùa thu nặng nỗi buồn
Nđt