Ngày xưa mỗi buổi đợi bên đường
Vẫn hỏi vì sao lại vấn vương
Lắm bận lòng đau nhìn đổ vỡ
Nhiều khi dạ xót cảnh tan trường
Duyên này đã muộn nào đâu nhớ
Phận ấy mơ hồ mãi chẳng thương
Chợt nghĩ nay mình đen đủi thế
Không còn hấp dẫn để ngời hương
Lòng nghe rã rượi đứng ven đường
Nhặt lá rơi đầy ảo não vương
Ẩn hiện làn mây vờn trước ngõ
Chờ trông sợi nắng rũ sân trường
U hoài bữa lửng chan dòng nhớ
Khắc khoải năm dài đẫm giọt thương
Tuổi nhuốm thời gian tàn mộng huyễn
Bên rèm gió thoảng nhạt nhòa hương