Buổi ấy hai mình mới chớm yêu
Cùng đi tát nước ruộng Cầu Miều*
Bồng bềnh cõi dạ duyên chưa thắm
Trống trải nơi hồn trí đã phiêu
Áng phú bà Hồ đau phận nữ
Câu thơ cụ Nguyễn xót thân Kiều
Đêm Thu nguyệt tỏ nào ai biết
Một giọt hương thầm quán đổ xiêu!
* Cầu Miều là tên một xứ đồng quê tôi.