Mình ta mượn chén rót đêm tràn
Khoảng vắng mơ hồ giọng Cuốc than
Tĩnh mịch đầu non chòm Bắc Đẩu
Chênh vênh cuối nẻo bóng trăng ngàn
Then kia chẳng đóng chờ sương gọi
Cửa ấy không cài đợi gió chan
Vẫn biết duyên hờ sao cứ mộng
Vì ai khắc khoải vạn canh tàn!
(Họa đảo vận cùng Ba Canh)