Tình mình cũng tới lúc buông lơi
Chẳng cách nào xoay chuyển thế thời
Kẻ trót quên hình sao tiếp chuyện?
Ai còn nhớ bóng để rong chơi?
Con tim héo hắt thêm sầu muộn
Ánh mắt đăm chiêu giảm nét ngời
Đã cố, nhưng không như ước nguyện
Đành cam chịu vậy, phó duyên trời!
Trần Quốc Tiến
07:24 - 19/01/2019