Ngùi thương bạn cũ phía trời xa
Nhớ buổi hàn vi sống một nhà
Đất mẹ xanh cây bền cội rễ
Quê người trắng tuyết nhạt hồn hoa
Trăng thu tủi lấp vần thơ bụi
Nắng hạ sầu vương nước mắt nhòa
Đã biết tình xưa làn gió thoảng
Không đành tiếc nuối bóng mây qua
Thơ họa