Bây giờ ảo não thấy buồn thay
Lỡ dở đường duyên trọn kiếp này
Tại mỏi mòn theo tình đã cháy
Nên rầu rĩ trả nợ từng vay
Chờ Ô Thước chợt âm thầm gãy
Ngỡ Nại Hà đang lấp lửng bày
Ủ rũ Thiền môn quỳ chắp lạy
Sao hờ hững mặc kẻ tìm say?
(NĐT-BL-NV)