Đôi dòng kết lại kẻo nhòa ân
Nức nở rèm mi lệ đẫm phần
Rải những tơ vàng xanh ngọn chiết
Đan từng luống nhỏ đẹp chồi nhân
Thềm rơi nẻo vắng chiều lan khẽ
Ngõ chở đường xa bụi nhuốm dần
Khách đã vương sầu buông nhịp lẻ
Nên buồn trọn kiếp lỡ làng xuân.
88 - NHỊP ĐÀN XUÂN