Chẳng nỡ nào ta lại thắt lòng
Khi thường ngắm cảnh dập dềnh sông
Lùa đêm giã biệt trăng cùng nước
Dỗ biển về thăm lạch với dòng
Bóng nguyệt như là dang dở giữ
Mây trời có lẽ ngại ngùng trông
Cài thanh thản gọi vin vào mãi
Khiến nỗi phiền thôi mỏi mệt chồng
YÊN
Bài Họa