Khổ hải muôn trùng tựa giấc mơ,
Trầm luân vạn kiếp biết đâu bờ.
Sanh ra chuyển biến thành bô lão,
Tử lại xoay vần hóa trẻ thơ.
Lạc lõng con thuyền không chốn đợi,
Xa xăm cánh nhạn chẳng nơi chờ.
Nai tơ cất bước vào hang hổ,
Đến lúc tiêu rồi mới ngẫn ngơ.
Xin mạn phép họa cho vui :)