(Họa bài Ngẩn Ngơ Canh Vắng của thi hữu Mộng Du Tuyết Trinh)
Đêm về gió lượn giỡn rèm song,
Một chuỗi trầm tư thoát khỏi phòng.
Khói nhạt mơ hồ thân ẩn sĩ,
Sương mờ huyễn hoặc kiếp đàn dong.
Nghiêng đời vãn buổi xuôi nhầm lối,
Đổ bóng tàn canh duỗi lạc dòng.
Hãy cứ riêng mình tâm phẳng lặng,
Xin đừng tiếc hận mãi chờ mong!
Một chuỗi trầm tư thoát khỏi phòng.
Khói nhạt mơ hồ thân ẩn sĩ,
Sương mờ huyễn hoặc kiếp đàn dong.
Nghiêng đời vãn buổi xuôi nhầm lối,
Đổ bóng tàn canh duỗi lạc dòng.
Hãy cứ riêng mình tâm phẳng lặng,
Xin đừng tiếc hận mãi chờ mong!