Xuân về đủ nhớ nặng lòng thêm
Dõi dáng người xưa ở tận thềm
Dạ cứ mong hoài bao buổi nỗi
Tâm vừa ngóng gặm những ngày đêm
Rồi nghe vị đắng hồn ai thỏa
Bỗng nhận niềm cay có kẻ mềm
Để thấy tình vay càng quạnh quẽ
Nên đời bạc bẽo chẳng hề êm
Dõi dáng người xưa ở tận thềm
Dạ cứ mong hoài bao buổi nỗi
Tâm vừa ngóng gặm những ngày đêm
Rồi nghe vị đắng hồn ai thỏa
Bỗng nhận niềm cay có kẻ mềm
Để thấy tình vay càng quạnh quẽ
Nên đời bạc bẽo chẳng hề êm