Cửa miệng nhân gian mãi nói là
Con bằng “của nợ”, vợ “oan gia”
Do chăng phụ tử không cùng ý
Hoặc giả phu thê chẳng thuận hòa
Chớ trách phiền gieo sầu đến trẻ
Đừng hằn học trút bực vào hoa
Đời người muốn hợp chung thân ái
Phải cố làm vui mái ấm nhà.
Phím bàn