Chiều nghiêng nắng nhạt trĩu mây trời
Những đận mơ màng có khoảng rơi
Lỡ phận dâng tràn luôn khóc cảnh
Làm thân choáng ngợp vẫn thương đời
Cơn buồn đã lẩn dường như cuốn
Nỗi khổ cay chìm phút chạnh hơi
Muốn tỏ tình yêu mà nẫu ruột
Chừ tim nghẹn đắng chẳng nên lời
Những đận mơ màng có khoảng rơi
Lỡ phận dâng tràn luôn khóc cảnh
Làm thân choáng ngợp vẫn thương đời
Cơn buồn đã lẩn dường như cuốn
Nỗi khổ cay chìm phút chạnh hơi
Muốn tỏ tình yêu mà nẫu ruột
Chừ tim nghẹn đắng chẳng nên lời