Nđt. Ctđ
Đông về giá lạnh lẫn vùi thương
Quạnh quẽ mình ai ở cuối đường
Kẻ ngỡ người mong làn gió chạnh
Qua từng hẳn những bóng chiều vương
Hoài mơ chốn nọ cành buông ảo
Vẫn tưởng ngày kia má ngập hường
Gót trải chân mềm đi lặng lẽ
Môi nồng một thuở có còn hương
Quạnh quẽ mình ai ở cuối đường
Kẻ ngỡ người mong làn gió chạnh
Qua từng hẳn những bóng chiều vương
Hoài mơ chốn nọ cành buông ảo
Vẫn tưởng ngày kia má ngập hường
Gót trải chân mềm đi lặng lẽ
Môi nồng một thuở có còn hương