Đêm về lệ trải nỗi niềm hư
Đã biết tình đi chẳng tạ từ
Một phút trao người tim khổ nẫu
Nhiêu ngày hận kẻ não hờn dư
Chiều nay dõi đợi soi mình xấu
Bữa nọ ngồi xem thấy cảnh nhừ
Bởi hết duyên hồng nên mãi sợ
Muôn đời khóc tủi lẽ nào thư*
Đã biết tình đi chẳng tạ từ
Một phút trao người tim khổ nẫu
Nhiêu ngày hận kẻ não hờn dư
Chiều nay dõi đợi soi mình xấu
Bữa nọ ngồi xem thấy cảnh nhừ
Bởi hết duyên hồng nên mãi sợ
Muôn đời khóc tủi lẽ nào thư*