Về hưu cũng bám trụ kiên cường
Dõi mắt xa vời trải đại dương
Mỗi bận làm thơ còn đủ xướng
Vài hôm dạy toán vẫn non tường
Ăn đầy một bữa toàn rau muống
Nhởi trọn ba lần sẵn túi lương
Vợ bảo: thôi dừng cho đỡ vướng
Ông nhìn lũ cháu để ngời gương*.
(Ngũ độ thanh, Nhất vận)
* Vợ bảo bỏ dạy, lo cho cháu.