Chẳng biết em... giờ lạc ở đâu?
Từ khi biệt xứ vẫn vương sầu
Thương người lẻ bóng miền xa lạ
Khóc kẻ cô phòng chốn quận châu
Khắc khoải trong lòng bao nỗi nhớ
Hoài mong cõi dạ nát gan nhàu
Duyên này trót lỡ đành mang tủi
Một mối oan tình vạn xót đau
(Họa)