Chị tưởng rằng em cũng lắm tài
Đâu ngờ xướng họa chẳng bằng ai
Đầu ung não nhức buồn thân dại
Dạ rỗng hồn trơ tủi kiếp lài
Lại thích trêu người cho lão oải
Ưa gào ghẹo kẻ rõ nàng sai
Dù sao hữu thảo còn thương hại
Vẫn thoả lòng ta cứ vậy hài
Đâu ngờ xướng họa chẳng bằng ai
Đầu ung não nhức buồn thân dại
Dạ rỗng hồn trơ tủi kiếp lài
Lại thích trêu người cho lão oải
Ưa gào ghẹo kẻ rõ nàng sai
Dù sao hữu thảo còn thương hại
Vẫn thoả lòng ta cứ vậy hài