NGƯỜI đấy lâu rồi lạc chốn mơ
ĐI sang bến hạnh sớm quên bờ
MỘT vần trước hết tàn trang vở
NỬA chữ xưa còn nặng túi thơ
HỒN vẫn nhìn ra vầng nguyệt tỏ
TÔI luôn thấy được ánh trăng mờ
MẤT hình bóng ấy tình thêm nợ
MỘT NỬA HỒN TÔI BỖNG DẠI KHỜ
NGƯỜI ĐI MỘT NỬA HỒN TÔI MẤT
MỘT NỬA HỒN TÔI BỖNG DẠI KHỜ
Thơ Hàn Mạc Tử
MỘT NỬA HỒN TÔI BỖNG DẠI KHỜ
Thơ Hàn Mạc Tử