Em ngồi lặng lẽ dưới tàn cây
Chẳng khóc mà nghe nước mắt đầy
Nhớ khiến tê lòng sao mãi giữ
Đau làm xót dạ cứ hoài xây
Hàng me thuở ấy ra nhành mượt
Bụi trúc khi xưa trổ búp gầy
Chốn cũ còn đây người đã vắng
Câu thề tắt lịm rã rời ngây
Phương Nguyên
01:48 - 11/09/2014