Chớ trách phiền tôi trót tảng lờ
Không mời cuộc hội bạn hằng mơ
Người đông, chỗ chật… gây trăn trở
Rượu ít, tiền eo… phải giả vờ
Đã chịu “ăn vay”… đành mượn cớ
Thôi thì “trả lễ”… mới nhân cơ
Sau này thuận dịp xin ghi nhớ
Cố cựu thâm tình đến đãi… “thơ”!
THƠ VUI